Tự Bút Truyện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tôi và hắn hổng có thân

2 posters

Go down

Tôi và hắn hổng có thân Empty Tôi và hắn hổng có thân

Bài gửi by Dandelionst Thu Aug 11, 2016 5:06 pm

Tôi hay nghĩ vu vơ, mộng mơ đủ thứ kiểu, nhiều lúc những suy nghĩ ấy ngu ngốc đến không tưởng. Đôi khi, tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu hôm nay là ngày cuối cùng tôi được sống. Tôi sẽ tiếp tục ngồi ì ra, lướt hàng tiếng đồng hồ trên mạng hay là sẽ ra ngoài tận hưởng trọn cho tới những giây phút cuối trong đời. Mà ra ngoài thì đi đâu giờ nhỉ, tôi hoàn toàn chẳng có chút ý tưởng nào cho việc đó. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ đã là ngày cuối đời thì phải ở bên gia đình cảm nhận cho bằng hết hơi ấm yêu thương cho đến khi chết. Nhưng riêng tôi, chắc tôi không làm thế đâu, đã chết thì phải chết cho thanh thản, sẽ là luyến tiếc và đau đớn lắm nếu cứ ở bên tổ ấm rồi đột ngột chia ly. Và cũng không thể để mẹ tôi nhìn thấy tôi chết được, bà ấy chắc hẳn sẽ rất tuyệt vọng. Nước mắt bà sẽ làm trái tim tôi tan nát, cảm giác tội lỗi sẽ bóp nghẹt lấy tôi cho dù có qua thế giới bên kia đi chăng nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ nếu có xảy ra thật thì chưa chắc mình đã làm được  vậy. Bởi đâu có chuyện đơn giản là nghĩ thế nào thì mọi chuyện sẽ xảy ra thế ấy, có nhiều yếu tố tác động vào nữa kia. Biết đâu được, lúc ấy tôi lại hoảng loạn đến bật khóc, sợ hãi tới mức tìm cách kết liễu đời mình sớm cho xong. Thế đấy, đúng là suy nghĩ vớ vẩn, ngu ngốc mà.  Vậy nên thôi nghĩ vu vơ đi và tập trung cho hiện tại nào. Cơ mà hiện tại của tôi cũng vơ vẩn không kém. Vì sao ấy à? Vì bản tính vô tư lự, yếu kém, không biết phấn đấu và sống vô trách nhiệm của tôi. Tôi đang sống theo cách biết hôm nay mà chẳng quan tâm tới ngày mai. Cái kiểu thả mặc cho đời nó trôi vậy đấy. Lẽ may thì trôi về biển lớn, xui xẻo thì dạt phải ống cống mà ngửi. Sống không kế hoạch, không mục tiêu, không ước mơ. Vậy cuộc đời coi như là vứt đi rồi chứ còn gì nữa. Nghĩ đến đây, tôi lại thấy tôi lúc này giống nhà truyền cảm hứng nào đó mà tôi đã nghe, sống vô dụng cho đến một thời điểm nào đó, rồi bất ngờ biến cố xảy ra, và thế là vượt lên chính mình và rồi thành công. Sau đó chốt lại bằng câu nói huyền thoại “Tôi làm được, bạn cũng làm được.” “Tại sao không?”
Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng cắt ngang dòng suy nghĩ vu vơ của tôi. Hầy, lại nữa rồi, họ lại gây gổ với nhau. Họ là vợ chồng hàng xóm sát nhà tôi. Không như nhà tôi, im lìm suốt cả ngày, nhà vợ chồng anh chị ấy náo nhiệt lắm. Cứ dăm ba hôm, họ lại quậy tưng bừng một bữa, ồn ào vang đến tận cuối xóm. Không biết người ta nghĩ sao, chứ tôi thấy anh chị nhà này rõ lắm tiền, toàn cố tình đập vỡ đồ để mua đồ mới thôi. Mẹ tôi lần nào thấy vậy cũng thở dài, chép miệng: “Đã vậy thì mua đồ nhựa có phải hơn không. Có tức đập cũng không vỡ, đỡ phí của.” Nghe vậy, tôi cười trêu chọc: “Trách gì nhà mình dùng toàn đồ nhựa” Mẹ lườm tôi rõ dài, cốc nhẹ lên trán tôi: “Cha bố cô!  Chỉ được cái giỏi xóc xỉa.”
Đang cười khà khà, tôi nhác thấy bóng anh Thành phóng xe như bay qua cổng, mất hút sau hẻm. Ngay sau đó, chị Nhi chạy vụt ra đứng giữa đường, nhìn theo. Đôi mắt chị đỏ hoe, tiếng khóc nấc còn chưa dứt, nhìn mà thương. Lấy tay quết má gạt nước mắt, chị cúi gầm mặt, lủi thủi bước vào trong nhà. Tôi cũng muốn lại nói vài lời an ủi chị nhưng chẳng thể mở lời. Đây không phải lần đầu họ cãi nhau mà chắc cũng chẳng phải là lần cuối. Những lời nên nói tôi đã nói cả rồi, giờ biết nói gì hơn. Giữa tôi và gia đình anh Thành không chỉ là mối quan hệ hàng xóm, anh Thành như người anh trai lớn của tôi vậy. Tôi đã từng cùng anh cuốc bộ lòng vòng vài cây số, đến từng cửa hàng trang sức chỉ để tìm mua một chiếc vòng in hình hoa hướng dương vì anh nói hoa hướng dương đại diện cho lòng thủy chung, rồi thì ngồi đến ê mông chỉ để nghe anh huyên thuyên về chuyện chị Nhi nhận lời tỏ tình của anh ra sao. Tôi đã từng trêu chọc chị Nhi đến đỏ chín mặt khi chị ngại ngùng thừa nhận với tôi chị yêu anh Thành, cũng mỏi đến rã người khi cùng chị học đan khăn tặng anh ngày kỷ niệm yêu. Tôi tất bật đến bù đầu cùng anh chị chuẩn bị cho ngày cưới. Tôi chứng kiến tình yêu của họ từ ngày mới yêu, cho đến khi thành vợ thành chồng. Dẫu biết, có những lúc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, nhưng tôi chưa từng nghĩ tình yêu của họ sẽ rạn nứt, sứt mẻ tới mức này. Phải chăng hôn nhân phá vỡ hạnh phúc của họ? Như người ta hay nói “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”?  Vậy tại sao lại cưới nhau nhỉ? Chẳng phải hôn nhân là kết quả của quá trình yêu sao? 
Tôi liếc nhìn mẹ tôi đang lúi húi nhặt rau trước hiên nhà, người đàn bà khổ hạnh này cũng đang chịu đựng cuộc hôn nhân đầy trái đắng.
 “I'm just a little bit caught in the middle. Life is a maze, and love is a ridden. I don’t know where to go....”
 Tiếng nhạc chuông vang trong túi áo khiến tôi giật nảy, trên màn hình hiện lên tên con mắm thân của tôi:
-    Nghe này. – Tôi bắt máy trả lời. 
-   Alo, chiều đi học mang cho tao cuốn soạn văn nhá. - Giọng nói oang oang vang lên từ đầu dây bên kia. 
-    Biết rồi. Tí cho mượn. Thôi nhé. – Tôi trả lời xoàng xĩnh cho xong, đang tính cúp máy thì vẫn nghe nó dội cho thêm hai tiếng “nhớ đấy” rồi mới thôi.  
Cú điện thoại vừa rồi làm tôi quên luôn cả những gì mình đang nghĩ đến, ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, tôi để hồn trôi nổi theo những đám mây,  sống không dễ mà, người lớn có vấn đề của người lớn – cơm, áo, gạo, tiền, hạnh phúc gia đình....; bọn nhỏ chúng tôi cũng có lo lắng của riêng mình - học, nỗi lo lắng muôn thuở. Tôi không thích học, nhàm chán, áp lực và quá khó. Nghĩ tới buổi học chiều, cả người tôi trở nên uể oải, hình như hơi thở cũng nặng nhọc hơn thì phải. Giá mà không phải đi học nhỉ. 
-    Đứng chồng ngồng ở đó làm cái gì thế hả? Còn không vào mà chuẩn bị chiều đi học à? - Mẹ tôi cau mày tỏ vẻ khó chịu. 
-    Đi liền đây. Đi liền đây. Tôi kéo hồn về thực tại, xoay người trở vô. 
-    Con gái con lứa lúc nào cũng lề ma lề mề. - Mẹ tôi không thôi càu nhàu. 
Tôi vừa lắc lư người như con lật đật, vừa tiến bước về phía mẹ, đặt lên má bà một nụ hôn rồi bước  vào nhà chuẩn bị cho buổi học chiều. Có những việc cho dù không thích thì vẫn phải làm bởi đó là trách nhiệm và nghĩa vụ phải tuân theo. 
Lớp tôi nằm ở ngay đầu dãy tầng ba, ba mươi sáu khuôn mặt  trong một lớp học gặp đi gặp lại đã hơn một năm, nhưng có những đứa đôi lúc tôi chẳng nhớ tên. Không phải vì tôi ghét bỏ hay khinh thường gì ở mấy đứa đấy, mà vì chúng nó cứ như ẩn thân trong lớp. Bọn nó đi học nhưng không bao giờ giơ tay phát biểu, nhưng cũng không bao giờ bị phạt, cũng chả mấy khi tham gia hoạt động lớp, mờ nhạt chẳng để lại chút dấu ấn, đôi lúc làm tôi cảm tưởng chúng nó như chưa từng tồn tại trong lớp. Tuy nhiên, vào một ngày đẹp giời, trong số những đứa chẳng nhớ mặt điểm tên ấy, tôi lại lưu ý đến một người. Cái ngày hôm ấy, lớp tôi nổi hứng đổi chỗ ngồi cho nhau qua trò bốc thăm may rủi. Vậy là sau hơn một năm gần bó với hàng ghế giữa lớp, tôi được ngồi ở vị trí mình hằng mơ, ngay sát cửa sổ nhìn ra sân, tha hồ mà thả hồn mơ mộng. Hắn ngồi trước tôi, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như hắn không mắc phải cái bệnh con giun đó. Tôi gọi là bệnh con giun bởi thực sự cũng chả rõ hắn bị cái thứ gì nữa. Ngồi trong lớp, lâu lâu hắn sẽ lại ngọ nguậy, quằn quéo như con giun, lắc lư trái phải này nọ. Ừ thì hắn thích quằn, thì cứ quằn, thích lắc thì cứ lắc, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được. Nhưng không hiểu thế méo nào mà mỗi lần hắn quằn quại là cái bàn của tôi cứ bị rung lắc như thể bị động đất. Đôi lúc đang chép bài chỉ vì hắn làm trò con giun mà nét chữ của tôi nguệch ngoạc, không thì cũng chép không có kịp. Bực mình nhất có lẽ là những lúc tôi chống cằm không thể mơ màng cũng chỉ vì hắn làm bàn tôi rung. Nói thì ngại, bởi tôi với hắn chưa bao giờ nói với nhau lấy một tiếng, kể cả chào xã giao, vậy nên tôi chỉ dám kéo bàn sát về mình, có chút chật chội nhưng còn hơn bị làm phiền kiểu đấy. Ấy thế mà cũng chỉ được lúc đâu cũng vào đấy. Hắn cứ ngọ nguậy, cái bàn cứ rung lắc. Điên không chịu được nhưng lại không dám nói. Cũng không biết từ khi nào tấm lưng hắn rộng dài của hắn trở thành nỗi tò mò của tôi. Nhìn lưng hắn, tôi lại tự hỏi đằng sau cái áo sơ mi đồng phục ấy, rốt cuộc lưng hắn bị cái gì nhỉ? Nấm da, lắc lào lang ben, mề đay hay bị ghẻ? Cái nỗi băn khoăn ấy ám ảnh tôi đến phát bệnh, giờ mỗi lúc nhìn thấy lưng của đứa con trai nào đó, tôi lại tò mò sau lớp áo cái lưng ấy như thế nào, có giống lưng hắn không. Thật bệnh hoạn quá đi mà! Tại hắn, là tại hắn mà giờ tôi bị như vậy. Tức mà không chửi được, biết chửi cái gì, chửi thế nào được. Vì tôi với hắn hổng có thân.... 


Dandelionst

Tổng số bài gửi : 5
Join date : 03/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Tôi và hắn hổng có thân Empty Re: Tôi và hắn hổng có thân

Bài gửi by Nhóc Sandy Mon Aug 15, 2016 8:05 am

Đoản à

Nhóc Sandy
Admin

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 29/07/2016
Age : 27
Đến từ : Tây Nguyên

https://tubuttruyen.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Tôi và hắn hổng có thân Empty Re: Tôi và hắn hổng có thân

Bài gửi by Dandelionst Mon Aug 15, 2016 2:32 pm

Dạ. Tùy bút, đoản đại loại là vậy

Dandelionst

Tổng số bài gửi : 5
Join date : 03/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Tôi và hắn hổng có thân Empty Re: Tôi và hắn hổng có thân

Bài gửi by Nhóc Sandy Wed Aug 24, 2016 7:08 am

hây nhờ.

Nhóc Sandy
Admin

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 29/07/2016
Age : 27
Đến từ : Tây Nguyên

https://tubuttruyen.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Tôi và hắn hổng có thân Empty Re: Tôi và hắn hổng có thân

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết