Tự Bút Truyện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Gió - mong manh

Go down

Gió - mong manh Empty Gió - mong manh

Bài gửi by Reg285 Wed Sep 07, 2016 9:43 pm

Truyện  : Gió - mong manh
Thể loại : truyện ngắn
Tác giả  : Reg
-----------------------------
Chiều ngày giữa tháng 6...
Cái nắng vẫn bỏng rát...
Đi học về, Hạnh đạp xe nhanh trên con đường nhựa thì lướt qua một dáng hình quen thuộc.
"Dươngggg!" Hạnh liền dừng xe và gọi.
"Ơ, Hạnh đấy à." Dương có vẻ bất ngờ.
"Hihi, đi đâu đấy? Nhớ Dương ghê, bận ôn thi nên lâu quá không gặp rồi." Ôm chầm lấy Dương, Hạnh hí hửng nói.
"A, haha, tao đi mua quyển sách ôn ấy mà."
"Đùa nhau à? Còn 2 tuần nữa là thi rồi đấy, mua sách gì lúc này nữa." Hạnh nhăn mặt.
"À ừ, không, đi mua làm quà sinh nhật  cho đứa em, năm sau nó thi." Dương ấp úng nói.
"Thật không đấy? Nhìn mày đáng nghi lắm."
"Thật mà. Thôi, tao đi đây chút, có việc...Á." Đang định quay đi thì Dương kêu lên, ôm đầu rồi ngã xuống.
"Dương! Mày làm sao thế?" Hạnh ngồi thụp xuống đỡ Dương dậy. Dương thều thào.
"Lấy...dùm tao...lọ thuốc màu...đen, ở ngăn...ngoài cùng...ấy."
Hạnh mín môi mở cặp ra. Một đống thuốc ở bên trong. Nén xuống sự lo âu và tò mò, tay Hạnh nhanh chóng lấy ra lọ thuốc mày đen đưa cho Dương.
Sau khi uống xong, Dương dần điều chỉnh hơi thở. Đến khi bình tĩnh lại thì thấy Hạnh ngồi bên, vành mắt đỏ hoe.
"Sao thế? Này này, không có gì. Đợt này ôn thi ghê quá nên tao bị căng thẳng quá thôi." Dương cười cười.
"Nói dối!" Hạnh nói "đau đầu thôi thì sao mà khủng khiếp thế được. Mày nói đi, mày bị gì hả?"
Thấy Hạnh cứ giữ chặt mình không buông, Dương thở dài rồi đứng dậy.
"Đi! Chở tao vào viện. Rồi từ từ tao kể mày nghe."
------------------
Tối...
Dương ngồi vắt vẻo trên lan can bệnh viện, mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm.
"Chà, hôm nay nhiều sao ghê. Chòm Bọ Cạp này, Xử Nữ này, Gấu Lớn này..."
"Dương, vào ngủ. Khuya rồi." Chị Yên - y tá bệnh viện gọi từ sau lưng.
"Dạ vâng. Em vào liền đây ạ." Quay lưng đáp, rồi lại lần nữa nhìn lại bầu trời. Dương thở dài rồi quay vào phòng.
"Tệ thật," Dương nghĩ "sao lại lên cơn đau vào lúc đó chứ? Cuối cùng cũng phải để Hạnh biết. Haizzzz."
-------------
Cùng lúc đó, tại nhà Hạnh...
Về nhà từ chiều, nhưng Hạnh lặng lẽ đi lên phòng, không ăn cơm. Ba mẹ gọi nhiêu lần cũng không đáp.
Đóng cửa phòng lại. Hạnh tựa cửa trượt xuống. Nước mắt trào khỏi bờ mi.
"À, tao bị ung thư não ấy mà. Haha."
"À thì, mới phát hiện thôi. Mà kể cũng lạ, thường thì tầm tuổi này đâu có phổ biến đâu. Đời tao hên xui thế đấy."
"Dấu hiệu ấy hả? Thì đấy, mày mới thấy mà. Đau đầu, rồi, thị giác giảm, mất thăng bằng khi đi lại, buồn nôn, co giật,...nhiều lắm, kể sơ sơ thế thôi."
"Chắc tuần tới tao phẫu thuật. Việc này tỉ lệ thành công cũng không cao lắm đâu."
Hạnh nhớ lại, nhớ lại từng câu chữ Dương nói.
"Nếu hôm nay tao không gặp mày, thì mày sẽ không nói cho tao biết đúng không?" Hạnh đã hỏi Dương như vậy.
"Tất nhiên, sắp thi rồi mà. Tao mà nói thể nào tâm lí mày cũng bị ảnh hưởng."
"Thế tức là mày cứ im im lặng lặng mà trải qua phải không? Lỡ, lỡ phẫu thuật không thành công là mày cứ thế mà đi à?" Hạnh hét lớn.
"Bình tĩnh đi, nhờ ơn trời, bây giờ trong đám bạn bè chỉ có mỗi mày biết thôi đấy." Dương vỗ vai Hạnh, cười bảo.
Hạnh bây giờ chẳng thể nào ngừng khóc được dù hai mắt đã sưng húp lên. Tại sao? Tại sao ông trời lại làm thế? Tại sao Dương vẫn vui vẻ thản nhiên như thế? Tại sao cơ chứ?
--------------
Sáng hôm sau...
"Trời đất, sao mắt mày sưng lên thế hả?" Qua chở Hạnh đi học, Nam hỏi.
"Không có gì, hôm qua bất cẩn nên có con bọ bay vào mắt ấy mà." Hạnh khàn giọng nói.
"Tội ghê chưa? Giọng khản đặc rồi kìa. Thôi đi học đi." Đăng xoa đầu Hạnh rồi cả ba cùng nhau đi học.
Lên lớp học thêm, mọi người xúm vào hỏi thăm Hạnh nhưng Hạnh chỉ trả lời cho qua. Ánh mắt Hạnh buồn bã nhìn về phía Đăng và Bình nhưng cả hai không thể hiểu được tại sao lại như thế.
--------------
Liên tục sau đó mấy ngày, tâm trạng của Hạnh không hề tốt hơn. Biểu tình khuôn mặt lúc nào cũng u ám, buồn bã.
"Rốt cục là có chuyện gì hả?" Nam đập bàn hỏi Hạnh.
Hạnh mím chặt môi, lắc đầu.
"Hạnh à, nói Đăng nghe, tụi mình có bao giờ dấu nhau chuyện gì đâu, phải không?"
Hạnh chậm rãi ngước lên nhìn Đăng, rồi mắt nhanh chóng nhoè đi, nước mắt từng hạt từng hạt cứ thế rơi xuống.
Đăng và Nam ngơ ngác nhìn Hạnh. Hạnh oà khóc lớn, rồi ôm chầm lấy Đăng thổn thức, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nói gì.
---------------
Lại một ngày dài lê thê.
"Bình à, mày rảnh không? Qua nhà tao, có chút việc cần nhờ mày." Sáng sớm, Bình bị đánh thức bởi tin nhắn của Hạnh.
Cơn buồn ngủ kéo chặt Bình với cái giường, lại nghĩ tới Hạnh mấy hôm nay buồn bã, nên Bình liền chuẩn bị rồi đi tới nhà Hạnh.
Nhưng tại nhà Hạnh, xuất hiện một người mà Bình không muốn gặp.
"Sao mày lại ở đây?" Bình hất hàm hỏi Dương.
"Tao vào chơi với Hạnh, dù sao cũng gần đi thi rồi." Dương nhẹ nhàng đáp.
"Hừ, cái thời gian đi chơi này sao không học thêm một chút đi, biết đâu điểm sẽ cao hơn một vài người." Bình châm chọc.
Dương không đáp lại.
Lúc này thì Hạnh cũng từ bếp đi ra:
"Bình tới rồi hả? Lát nữa mày chở Dương đi mua mấy quyển sách nhé, tao bận giữ bé Ru nên không đưa nó đi được."
"Cái gì? Mày gọi tao tới đây là để nhờ việc này hả?" Bình đứng bật dậy.
"Ừ, bạn bè với nhau nhờ vả chút có sao đâu. Làm gì mà ghê gớm thế?" Hạnh nhăn mặt.
"Sao không nhờ Đăng ấy, nó rõ thân với Dương còn gì?" Bình kiếm cớ từ chối.
"Đăng sáng nay bận đi học thêm Hoá rồi. Chịu khó chút đi." Hạnh phất tay nói.
Bình khó chịu, cực kì khó chịu. Nhưng Hạnh là bạn bè lâu năm, còn là họ hàng nữa. Và Dương, dù có ghét nhau thì âu cũng từng là bạn cùng lớp. Cuối cùng, Bình chấp nhận.
Rời khỏi nhà Hạnh, Dương yên vị ở phía sau yên xe của Bình. Bình nhìn khuôn mặt cười cười đó mà thật muốn bỏ về. Nhưng dằn lòng, vẫn lên xe chở Dương đi.
Trời đã cuối tháng 6, mới hơn 8h sáng nắng đã gắt. Bình chậm rãi đạp xe đi dưới hàng cây dâm mát. Tiếng Dương nhẹ nhàng vọng từ phía sau:
"Đã hơn 2 năm rồi, mày vẫn giận tao chuyện đó à?"
Bình không đáp.
Dương không hỏi thêm.
Tâm tư cả hai cùng chìm vào kí ức ngày ấy.
--------------------
Hơn 2 năm trước...
Vào một ngày cuối tháng 5.
Sinh hoạt đầu giờ.
"Dương, em tổng kết được 8,9. Điểm chưa nhập vào máy, có cần thầy nâng điểm lên để được xuất sắc không?" Thầy Thanh chủ nhiệm - cũng là GV môn Toán của lớp chuyên 10T hỏi.
"Không cần đâu ạ." Dương cười, đáp.
Thầy cũng không nói gì thêm.
"Ầy, thi học kì xong thật thoải mái quá Hạnh nhỉ?" Dương nằm xoài ra bàn.
"Phải đó, không cần phải lo nghĩ kiểm tra bài cũ hay 15' đột xuất nữa. Tạm thời ngưng suy nghĩ 1 tháng. Haha." Hạnh thoải mái nói to.
"Thật, giờ ngoại trừ toán lí hoá ra, đầu tao không nhớ một cái gì nữa luôn ấy." Dương cười cười.
"Hahaha..."
Đang vui đùa thì trống vào tiết. Cô Mai dạy sinh bước vào.
"Ừm, lớp mình lần trước bài 15' điểm khá thấp, lại có một vài bạn bận ôn thi học sinh giỏi nên chưa có điểm. Cho công bằng nên cô cho các bạn vắng mặt mỗi người 7đ nhé?" Cô nói.
"Kiểm tra 15' lại đi cô." Bình nói.
"Thôiiiii, cuối năm rồi. Kiểm tra làm gì nữa." Cả lớp chán chường.
"Chỉ là bài 15' thôi mà, biết đâu lần trước tao làm bài thì sẽ được hơn 7đ thì sao, vậy thì đâu có công  bằng?" Bình vẫn bướng.
"Vậy thì kiểm tra nhé, cô sẽ ra đề bài dễ thôi. Hai lần kiểm tra, điểm nào cao hơn cô sẽ lấy."
Cả lớp chán nản làm bài. Theo lời cô là đề dễ nhưng thật sự vào lúc này còn có ai để tâm học bài nữa. Dương nhìn đề ngán ngẩm, nhìn sang thấy Bình chăm chú viết thì lắc đầu, chém câu cho qua.
Đến ngày tổng kết.
Lớp 10T có Bình và Khánh được học sinh xuất sắc, lên nhận thưởng ngay trước toàn bộ trường cùng với 12 anh chị bạn khác.
Lúc ra về.
"Bình giỏi thật đấy, từ lớp 1 đến giờ, năm nào cũng được xuất sắc." Ngồi sau yên xe Bình, Hạnh nói.
Bình chỉ cười, không nói gì.
Đi song song bên cạnh, Dương ném ra một câu.
"Phải rồi, bòn rút từng điểm của thầy cô như thế kia mà."
"Sao mày không bảo thầy kéo điểm lên, vừa tốt cho mày vừa có lợi cho lớp." Khánh đi sau hỏi vọng lên.
"Chẳng thiết." Dương đáp gọn lọn.
Nhưng Dương không ngờ, hai câu đó của mình lại có thể dẫn tới một kết quả nằm ngoài suy nghĩ.
Tối đó, đang chuẩn bị đồ để sáng sớm mai về nhà, thì điện thoại báo có tin nhắn facebook.
Mở ra, là của Bình.
Tin nhắn đính kèm danh sách điểm của lớp.
"Phải rồi, là tao bòn rút điểm của thầy cô, là nhờ thầy cô xin điểm, nâng điểm tao mới được học sinh xuất sắc đó. Khinh thường tao hả? Vậy thì thôi luôn, tao không cần loại bạn bè như mày."
Nháy mắt tim đau đớn.
Trong chốc lát nước mắt liền tràn ra.
Haha, cái gì đây? Cái câu "bòn rút điểm" kia, Dương chỉ nói về việc Bình xin kiểm tra lại môn sinh thôi mà, sao lại hiểu thành như này?
Tay run run giữ chặt điện thoại. Đầu gào thét rằng bản thân không sai, nhưng khi tỉnh táo lại, tin nhắn xin lỗi đã được gửi đi.
Chưa tới 1' sau, đã nhận được hồi báo.
"Xin lỗi bạn, vì mình đây rất nhỏ nhen, ích kỉ, hẹp hòi và ngu dốt nên mình không thể chấp nhận lời xin lỗi của bạn."
Một tình bạn, chấm dứt ngay tại đó.
Dương không thanh minh.
Dương không đụng chạm đến chuyện đó thêm một lần nào nữa.
Cho đến lúc này.
-----------------------------
Dừng xe trước nhà sách, Dương hí hửng đi vào. Cầm quyển này lên, đặt quyển kia xuống. Cuối cùng, Dương lấy quyển Đắc nhân tâm.
"Đáng lẽ ra mày nên chọn mua quyển đó từ lâu rồi." Bình đứng ở sau, cười khẩy.
Dương liếc mắt, không nói gì, đi thêm một vòng, chọn thêm vài cuốn tản văn, rồi sau đó lại rảnh rỗi ngồi tô tượng 1 con pikachu, màu sắc lộn xộn. Thoáng cái đã hơn 2 tiếng trôi qua.
"Về đi, trưa lắm rồi ấy." Bình thúc giục.
Dương đứng dậy, loạng choạng thế nào rồi ngã xuống.
"Xoảng." Pikachu vỡ tan.
"Hừ. Đi đứng thôi mà cũng không ra hồn." Bình hừ lạnh rồi thản nhiên đi trước.
Dương nén đau chật vật đứng dậy, tập tễnh đi.
Tiến tới quần thanh toán, mua một cái bút, hí hoáy ghi gì đó vào trang đầu các quyển sách, rồi nhờ chị thu ngân bọc lại.
"Đi cả nửa ngày, hoá ra là đi mua quà. Thật là mất thời gian." Bình lại xỉa xói, và Dương vẫn thản nhiên.
Lúc đi về, ngang qua một quán nước.
"Vào uống nước mía đi, khát quá à." Dương kéo áo Bình.
Cảm giác được Dương còn muốn dây dưa lâu, Bình liền xuống xe, nhẹ nhàng kéo ghế cho Dương, nhẹ nhàng gọi 2 cốc nước mía, nhẹ nhàng nhận lấy và nhẹ nhàng đổ một cốc lên người Dương.
"Ôi, tao lỡ tay làm ướt hết người này rồi. Làm sao bây giờ?" Bình tỏ vẻ hoảng hốt.
Ánh mắt của Dương tụ lại, đóng băng. Dương cười miễn cưỡng.
"Đành về chứ biết làm sao."
"Haizzz, thật tiếc quá nhỉ." Miệng thì nói tiếc, nhưng từ lúc Dương bảo về, rồi trả tiền, rồi lấy xe, tất cả chưa tới 30s. Đủ để biết Bình nôn nóng muốn về như thế nào.
Gió lào thổi khô ráp. Gần về tới nhà Hạnh thì Dương đột ngột vòng tay qua eo Bình, xiết chặt.
"Bình, tao thích mày."
Người Bình cứng đơ lại, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng ra. Bình biết Dương thích mình chứ. Và cảm xúc Bình dành cho Dương từ trước vốn không phải chỉ là bạn bè đơn thuần. Nhưng chuyện cuối năm lớp 10 đã làm Bình xem Dương không còn tốt đẹp.
"Nhưng tao thích người khác rồi." Bình ném ra một câu vừa đúng vừa sai.
"Ừ." Dương đáp nhẹ tênh, cũng là lúc xe dừng trước cổng nhà Hạnh.
Bình đang định quay xe về luôn thì Dương cầm góc áo giữ lại.
"Có thể có một cái ôm tạm biệt không?"
Nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Dương, Bình nén lòng chống xe, rồi dang tay ra. Nhưng khi chuẩn bị ôm nhau, thì tay Dương hướng tới gáy Bình kéo mạnh. Khi Bình kịp hiểu thì đã cảm thấy một sự mềm, nóng và ướt trên môi mình.
Bình đẩy mạnh Dương ra. Ánh mắt tức giận, tay mạnh mẽ chùi môi.
"Chà, phản ứng như vậy, hẳn là first-kiss nhỉ?" Dương buông thõng tay, cười khổ.
"Chát." Tay Bình dán lên má Dương. Dương ngã xoài ra đất.
"Tao không ngờ mày là loại con gái như thế. Đừng bao giờ để tao gặp mày nữa. Tao kinh tởm mày." Bình giận dữ nói rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng xe đạp đi chưa được bao xa thì tiếng hét của Hạnh vang tới.
"DƯƠNGGGGG!"
Bình quay xe lại.
Thấy Dương nằm trong tay Hạnh, mắt nhắm nghiền.
Thấy Hạnh run run gọi điện thoại.
Thấy Hạnh nức nở nói chuẩn bị phẫu thuật.
Thấy Hạnh đẩy mạnh mình một cái, bảo mình cõng Dương, rồi chạy ra gọi taxi vào đưa Dương tới viện.
Trong suốt cả quãng đường, tay Bình không hề buông Dương ra.
Bình mông lung nghĩ.
Phải rồi, từ khi nào Dương hiền lành như vậy? Mình châm chọc nó không thèm bật lại?
Phải rồi, từ khi nào Dương nhẹ đi như vậy? Lúc chở nó đi không để ý, ôm nó trong tay mới thấy nó thật gầy.
Phải rồi, từ lúc nào Dương yếu ớt vậy? Không phải nó có học võ sao? Không phải nó là một đứa mạnh mẽ sao? Cái tát của Bình có mạnh cũng không đủ để nó ngất đi chứ?
Tiếng ho nhẹ của Dương kéo Bình về thực tại.
"Dương!" Hạnh nấc lên.
"Ơ, khóc cái gì mà khóc? Tao còn chưa chết." Dương vẫn vui vẻ nói đùa.
"Sắp tới viện rồi. Cố lên nha." Hạnh nắm chặt bàn tay Dương. Dương nhẹ gật đầu.
2' sau. Xe dừng lại ở ngay trước sảnh viện. Bố mẹ và anh trai Dương đang đẩy giường bệnh từ trong ra. Bế Dương đặt lên, Bình và Hạnh liền cùng cả nhà đi vào.
"Hạnh à, Hạnh phải thi đại học thật tốt. Thi cả phần của Dương nữa nhé." Dương nói.
"Dương...nói gì vậy? Năm nay...không thi được,...sang năm còn...có thể thi lại mà." Hạnh lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi.
"Đừng nói gì với Đăng lúc này, thi xong hẵng nói. À, trong...balo có mấy...quyển sách,...Hạnh đưa...Đăng, Mai, Ngân dùm...Dương nhé." Dương nói tiếp, giọng đã đứt quãng.
"Hạnh không...đưa, Dương...tự mình...đưa đi." Giọng Hạnh nghẹn lại.
"Cố gắng...học, thi vào...sư phạm. Ước...mơ dạy toán...của hai ta...đó." Dương vẫn cố nói.
"Đừng...nói nữa, đừng nói nữa." Hạnh lắc đầu nguầy nguậy.
Dương khó nhọc quay đầu, ánh mắt lướt qua Bình, nhìn tới bố mẹ và anh trai, ánh mắt cực kì yêu thương.
"Con xin...lỗi, vì không...chăm sóc...được...cho...bố mẹ. Anh...cố gắng...đảm nhiệm phần...của em...luôn nhé."
Ba người nhà Dương chỉ trầm mặc gật đầu, không nói gì, không một giọt nước mắt.
Bình mong mỏi nghe được một câu dành cho mình, nhưng rồi mắt Dương cứ thế chậm rãi khép lại, hơi thở ngày một suy yếu.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng sập lại trước mắt Bình.
Bình đứng yên trước cửa.
Bình nghe tiếng chân anh Vương đi đi lại lại.
Bình nghe tiếng khóc của Hạnh.
Bình nghe tiếng bố Dương trấn an vợ con.
Bình nghe ngoài trời kia gió không ngừng thổi.
Nhưng sao, tuyệt nhiên Bình không nghe tiếng tim mình đập.
Haha, Bình nghĩ, không phải chứ? Nếu là vậy chẳng phải mình đã chết đi rồi?
"Cạnh." Tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra.
"Thịch." Bình nghe tiếng tim đập trở lại.
Nhưng rồi bác sĩ bước ra, nhìn tất cả, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố hết sức. Nhưng bệnh của cô bé quá nặng."
Liền sau đó, giường bệnh được đẩy ra.
Anh Vương từng bước từng bước tới, từng bước đi qua cả đời người.
Tay anh run run lật tấm khăn trắng ra.
Anh gục xuống, nước mắt trào ra.
Hạnh khóc thảm thiết.
Mẹ Dương trực tiếp đau đớn ngất đi.
Còn Bình, chậm rãi đưa tay chạm tới Dương.
Bàn tay này, mới nãy còn ôm siết Bình thật chặt, giờ buông thõng vô lực.
Đôi môi này, mới nãy nóng ấm, giờ lạnh băng.
Đôi mắt này, mới nãy nhìn Bình khiêu khích, giờ nhắm chặt hoàn hảo, vĩnh viễn không mở ra lần nữa.
Bình run run ôm lấy thân thể lạnh buốt đó, môi chậm rãi đặt lên môi Dương.
Cái lạnh truyền thẳng từ môi đến mọi ngóc ngách trong người Bình.
Đóng băng trái tim.
Tất cả mọi thứ tối sầm lại.
----------------------
Bình mở mắt ra.
Một dòng kí ức tuôn trào trong đầu Bình.
Ngực đau thắt dữ dội.
"Không thể nào." Bình bật dậy, lấy điện thoại gọi Dương.
"Alo." Giọng Dương ngái ngủ.
Nghe được giọng Dương, Bình trực tiếp tắt máy.
Thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra chỉ là giấc mơ.
Bình an tâm nằm xuống giường ngủ tiếp.
"Ting." Âm báo tin nhắn.
Bình hé mắt. 6 rưỡi sáng. Tin nhắn của Hạnh.
"Bình à, mày rảnh không? Qua nhà tao, có chút việc cần nhờ mày."
Nháy mắt Bình tỉnh ngủ.
Cái tin nhắn này, cũng thật quen đi.
Bình lại thấy ngực thắt lại.
Nhanh nhẹn VSCN, thay đồ, Bình liền dùng hết tốc lực đạp xe tới nhà Hạnh.
Nhẹ nhàng đẩy cổng, Bình đi vào nhà không một tiếng động.
Có tiếng Hạnh từ trong vọng ra.
"Nước này, uống thuốc đi."
"Ừ." Đáp lại là tiếng của Dương. Bình hoang mang.
"Hạnh đọc trên mạng thấy bảo sáng sớm, bệnh thường dễ phát tác nhất, Dương xin phép ra viện đi chơi thế này có sao không?"
"Không sao đâu. Uống thuốc rồi mà." Tiếng Dương cười.
"Ngày mai, là phẫu thuật rồi hả?" Hạnh ngập ngừng.
"Ừ." Dương khẽ thở dài.
Im lặng.
"Vui lên đi. Vẫn có cơ may thành công mà." Dương vui vẻ.
"Ừ." Lần này là Hạnh thở dài. "Mà Hạnh đi pha sữa cho Ru đây."
"Đi đi." Dương nói.
Bình tựa người vào cửa, tim đau nhói. Thì ra là thật, chỉ là nửa sau giấc mơ chưa xày ra.
Lúc này, Bình mới trấn tĩnh lại, đẩy cửa đi vào.
Ra vẻ ngạc nhiên.
"Mày làm gì ở đây?"
"Tao vào chơi với Hạnh, dù sao cũng gần đi thi rồi." Dương nhẹ nhàng đáp.
"Hừ, cái thời gian đi chơi này sao không học thêm một chút đi, biết đâu điểm sẽ cao hơn một vài người." Bình nói như những gì đã xảy ra trong mơ. Dương không đáp lại.
Bình đau đớn nhìn Dương thản nhiên như vậy. Rốt cuộc là bị bệnh gì chứ?
""Bình tới rồi hả? Lát nữa mày chở Dương đi mua mấy quyển sách nhé, tao bận giữ bé Ru nên không đưa nó đi được." Hạnh từ sau bếp đi ra.
"Ừ." Bình thản nhiên chấp nhận.
"Vậy thì đi sớm đi kẻo nắng." Hạnh thoáng ngạc nhiên trước thái độ của Bình.
Sau đó hai người rời đi.
Đạp xe chậm chậm dưới hàng cây, Bình hít một hơi sâu, suy nghĩ tới giấc mơ. Rồi nhẹ nhàng kêu.
"Dương."
"Ừ?"
"Tao thích mày." Bình nói nhanh.
"Ừ."
Bình đợi tiếp, nhưng mãi không có thêm động tĩnh.
"Sao mày không nói gì?" Bình hỏi.
"Biết nói gì?" Dương đáp.
"Mày, được rồi, mày không có tình cảm gì với tao hả?"
"...Không."
Im lặng. Bình cảm giác thật nôn nao.
"Mày bị bệnh gì vậy?"
"Haha, mày nói gì vậy? Tao đâu có bị bệnh gì?" Dương chối.
"Đừng nói dối tao, lúc nãy tao đã nghe mày và Hạnh nói chuyện rồi, còn bảo ngày mai phẫu thuật."
"Haha, hoá ra là mày nghe rồi hả? Vậy thì nói thật là tao bị viêm ruột thừa cấp tính." Dương cười cười đáp.
"Viêm ruột thừa thì sao khả năng thành công lại thấp được?" Bình nghi hoặc.
"Mày thật không biết gì!" Dương cảm thán một câu. "Nói cho dễ hiểu như trong Conan tập 3, có thằng bé chết vì viêm ruột thừa cấp tính đấy thôi."
"Ừm." Bình thở hắt ra.
Vừa vặn đến trước nhà sách.
Đi vào, vui vẻ chọn rồi ngồi tô tượng. Là pikachu, màu sắc lẫn lộn.
"Mày tô màu kiểu gì vậy hả?" Bình nhăn mặt.
"Haha, sáng tạo tí ấy mà. Pikachu nào cũng màu vàng thật chán quá." Dương cười giả lả.
Ngồi thêm 15', màu sơn khô, Bình liền bảo đi về.
Dương đứng dậy, loạng choạng nhưng nhanh chóng bình ổn.
"Sao thế? Chóng mặt à?" Bình nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì, đứng dậy đột ngột quá ấy mà." Toét miệng cười, Dương đẩy đẩy tay Bình rồi đi tới quầy thu ngân, mua một cái bút, hí hoáy viết gì đó vào các cuốn sách rồi nhờ họ bọc lại.
Bình cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng rồi Dương kéo Bình đi về.
Không có dừng lại uống nước, chỉ là đi thẳng về nhà Hạnh.
Dừng lại, xuống xe, mở cổng, Dương chuẩn bị vào nhà.
"Dương!" Bình gọi giật lại.
"..." Quay ra nhìn Bình.
"Tao thích mày, thật đó!" Bình nói một lần nữa.
"..." Dương im lặng nhìn Bình. Rồi bước tới, ôm Bình thật chặt.
"Ừ, tao cũng thích mày." Dương nói nhỏ vào tai Bình.
Bình đẩy Dương ra, nhìn chăm chú thật lâu.
"Ngày mai tao sẽ vào viện với mày."
"Ừ. Vậy nhé, tạm biệt." Dương cười tươi rồi xoay người đi vào.
Bình vui vẻ đạp xe về nhà.
Vui vẻ ăn cơm, rồi ngủ một giấc.
-----------------------------
Ồn ào bên tai làm Bình tỉnh dậy.
Nhìn căn phòng trắng toát trước mắt, Bình run rẩy.
"Mình đang ở đâu thế này?"
"Tỉnh rồi hả?" Giọng Hạnh từ một bên vọng tới, khản đặc.
Bình quay đầu sang. Hạnh ngồi cạnh giường, mắt sưng húp.
"Tao đang ở đâu đây?" Bình ngây ngô hỏi.
"Bệnh viện, mày ngất đi hơn 2 tiếng rồi." Hạnh nói.
"Sao tao lại ngất đi?" Bình cảm thấy mọi thứ lẫn lộn.
Có vẻ như lại không nhịn được nữa, nước mắt Hạnh lại tí tách rơi.
"Làm sao lại khóc?" Bình hoảng hốt.
"Mày làm gì Dương hả?" Hạnh đánh mạnh vào người Bình hỏi. "Sao lúc nó ngất mày lại quay đi? Sớm hơn một chút mọi chuyện có khi nào đã khác đi không? Hả?"
Bình lạc trong câu hỏi của Hạnh. Dương? Làm gì? Ngất đi?
Bình lắc đầu nhớ lại.
Cưỡng hôn, đẩy ngã, phẫu thuật, lạnh toát.
Tích tắc, Bình như chết đi.
"Đừng đùa tao, nó chỉ bị viêm ruột thừa cấp tính thôi chứ." Bình hoảng loạn nói.
"Là ung thư, là ung thư não đó. Haha. Sao Dương lại yêu phải một đứa như mày cơ chứ?" Hạnh gào lên.
Bình như rơi vào hầm băng.
Vậy là, Dương chết rồi?
------------------------------
Ôm chậu cây xương rồng đứng trước mộ Dương, Bình cảm giác tim mình hung hăng bị dẫm đạp.
Vậy là thật, là thật. Vậy ra không phải mơ.
Cái mà Bình tưởng là thật kia, mới là giấc mơ.
Bình ngồi xuống, áp đầu vào bia đá lạnh băng, tay miết lên dòng chữ "Nguyễn Thiên Dương".
Bình nghĩ tới giấc mơ đó.
"Tao thích mày." Bình thì thầm.
Có lẽ là vì không thể chấp nhận được, còn nỗi lòng thật sự chưa thể nói ra, Bình mới có giấc mơ kia.
Trong giấc mơ, Dương nói thích Bình, nở nụ cười cuối cùng với Bình. Thật đẹp!
Nhưng đã quá trễ rồi!
"Mày là Song Tử, tao là Bảo Bình. Cả hai đều là khí, mày sẽ không bao giờ rời khỏi tao, đúng không?" Bình ngửa mặt lên trời, nói khẽ.
Gió bỗng vút mạnh, lướt qua, làm dịu nhẹ cái nóng nực khó chịu trong ngày cuối tháng 6.
Làm dịu đi góc sâu trái tim Bình.
Bình thở ra một hơi.
"Phù hộ cho tao nhé, Dương." Đưa tay trượt qua không khí, Bình rảo bước về.
Gió vi vu...
------------
21/3/16

Reg285

Tổng số bài gửi : 1
Join date : 07/09/2016
Age : 26

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết