Tự Bút Truyện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

2 posters

Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by Nhóc Sandy Tue Aug 02, 2016 10:03 am

Tên Truyện : Hạnh Phúc, Có Hay Không ?
Tác Giả : Hari ( nhóc Sandy )
Thể Loại : Tự Bút (hứng lên viết )
Hate : không
Rate : Không
Cô ngồi nhấp một ngụm cafe, hương trà xanh lanh tỏa theo hơi nước bay lên từ cốc, thanh thoát. Cô nhấp ngụm nhỏ, vị trà ngọt đắng thêm vị nồng nàn của cafe lan tràn trong khoang miệng. Đặt cốc cafe trên mặt bàn thủy tinh bóng loáng, cô nhìn lên người đối diện cười nhẹ
- Chào anh
Khi còn học đại học, cô vốn là đứa con gái nhút nhát, ít nói, ngoại hình lại càng không có gì nổi bật. Mối tình đầu của cô là do cô theo đuổi. Anh không có gì đặc biệt, không đẹp trai xuất chúng, không nhiều vệ tinh, không nhà giàu nhưng anh lại có nụ cười sáng lạn,ánh mắt dịu dàng của anh như nhấn chìm, cuốn chặt lấy cô . Cô không biết tình cảm mình dành cho anh là thế nào cho đến khi cảm xúc dồn nén lại trong lồng ngực khiến cô bức bối, khiến cô chỉ muốn gặp anh ngay lúc đấy, khiến cô muốn nói trước mặt anh - "mình thích cậu". Nhưng cô sợ. Liệu cô nói cô thích anh, anh sẽ đồng ý chứ ?
Anh làm thêm tại quán cafe cách trường hai phố, ca làm thường kết thúc vào đêm muộn nhưng gần như ngày nào cô cũng ở đến khi chỉ còn lác đác vài ba người. Ngắm người mà mình thích là công việc không ai ngán ngẩm cả. Anh cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đến uống cafe, thậm chí còn ở lại khuya nhưng có lẽ sự có mặt thường xuyên của cô khiến anh cũng quen dần.
Vì công việc ở quán khá bận rộn nên anh phải ăn muộn, có hôm, cơn đau dạ dày khiến anh không giấu nổi vẻ mệt mỏi trên nét mặt. Giờ nghỉ giữa ca cô mang phần cơm hộp cô đã tỉ mỉ làm mang đến cho anh. Ban đầu anh ngạc nhiên, tính từ chối, nhưng cô bạn này quá cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, cứng đầu mắt to trừng mắt nhỏ với anh bắt anh ăn sạch. Một hôm, hai hôm, rồi hôm nào cô cũng làm cơm cho anh, thực đơn còn thay đổi phong phú.
Anh biết, có lẽ cô bạn này đã có tình cảm với mình. Không ai tự dưng thừa hơi làm cơm, cẩn thận mang ra đúng giờ, còn ép người khác ăn hết đúng không !
Mấy tháng sau, vào một ngày mưa phùn ẩm ướt lạnh giá, anh đưa cô về sau khi kết thúc ca làm. Hai người đi lặng lẽ cạnh nhau, không gian im lặng, chỉ còn tiếng hạt mưa nhẹ rơi lộp độp trên đầu. Bỗng bàn tay nhỏ lạnh níu lấy tay áo anh
- Mình thích cậu
Dù đã biết trước tình cảm của cô nhưng khi nghe chính cô nói ra đầu anh vẫn "ong" một cái, đơ mấy giây. Anh quay lại nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, cười nói
- Cậu đùa vậy không khiến trời đỡ lạnh hơn đâu
Cô càng níu chặt hơn, đôi mắt ánh lên vẻ quả quyết
- Tớ thích cậu, là thật.
Vẻ đùa cợt trên mặt anh cũng thu lại, anh nhìn cô trong tích tắc rồi nói
- Xin lỗi, tớ không thể.
Cô đơ ra, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
- Vì sao?
- Tớ từng yêu một cô gái. Bọn tớ yêu nhau ba năm,nhưng do tính cách không hợp , chúng tớ đã chia tay. Ai đi đường nấy. Nhưng tớ còn yêu cô ấy nhiều lắm, dù kể cả cô ấy không còn yêu tớ. Tớ chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới với ai.
Cô thấy cổ họng mình như bị khô lại, khản đặc, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên
- Không sao cả, tớ chờ cậu. Tớ cũng không ép cậu phải đồng ý mà chỉ là tớ sợ tớ sẽ không chịu nổi khi cứ phải giữ cái tình cảm này canh cánh trong lòng. Tớ phải nói ra với cậu, phải để cậu biết tớ thích cậu.
Lúc ấy, cô nghĩ, cái gì dễ có được thì sẽ không được trân trọng, và cô còn chưa cố gắng để có được tình cảm của anh. Những ngày sau đấy, trái với suy nghĩ của cô, anh không trốn tránh hay có ý khước từ sự quan tâm của cô mà thậm chí còn đáp lại bằng những cử chỉ ân cần. Những lần cô sơ ý nấu nướng để tay bị đứt, anh sẽ nhíu mày lấy băng gạc bó lại cẩn thận, miệng còn không quên cằn nhằn mắng cô, lần cô đi trên đường không cẩn thận anh gắt lên bằng giọng lo lắng, anh đưa cô về cẩn thận và cả khi anh dặn dò chu đáo. Cô sợ, sợ chính cô ảo tưởng anh cũng thích mình, cũng đáp lại tình cảm của cô và rồi khi tỉnh mộng sẽ bị sự thật đánh gục nên cô luôn tự nhủ - tất cả chỉ là quan tâm bình thường, anh vẫn coi cô là bạn.
Cô biết, sẽ rất khó để xóa nhòa hình ảnh người cũ trong tim anh vì những kỉ niệm họ có bên nhau, với anh là vô giá, với anh, sẽ không ai như cô ấy. Nhưng khi anh hào hứng kể lại kỉ niệm bọn họ với cô, ánh mắt sáng lên, môi nở nụ cười tươi, tất cả điều đấy như những giọt axit bào mòn quyết tâm khiến anh lung lay của cô. Nhiều hôm, cô chán nản ngồi bệt ở đầu giường, nghĩ về những lời anh nói, cảm giác ghen tị, uất ức dồn lên lồng ngực ép cho nước mắt cô lăn dài. Thực sự nhiều lần cô đã muốn bỏ cuộc, nhưng chính anh qua những cử chỉ thân thiết kia lại lần nữa vực lại quyết tâm cô, nhưng rồi ngay sau đó, lại ấn cô xuống chỉ bằng một câu nói
- Sẽ không ai thay thế được cô ấy.
Hai hôm nay cô ốm, không đến trường, không đến quán cafe anh làm, trong lòng cũng áy náy nếu cô không đến, anh sẽ lại bỏ bữa rồi bị đau dạ dày, nhưng thực sự cô càng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm này, anh sẽ lại lo lắng nên sau khi để lại tin nhắn " Đi về nhà mấy ngày" cho anh, cô biệt tăm.
Đã hơn 10 giờ tối, cửa phòng trọ cô thuê lại có người gõ cửa. Nhân viên thanh toán tiền nước và điện sẽ không đòi tiền vào cái giờ này chứ ? Thậm chí lại còn đầu tháng, tiền nhà thì cô đóng trước cả năm rồi, nhà cô ngoài đứa bạn thân ra thì không ai biết. Cô lầm bầm than thở vài câu vì cái số khổ của mình rồi vác cái đầu nặng như búa ra mở cửa. Cái mặt hung dữ đẫm mồ hôi của anh đập ngay vào mắt làm cô quên cả cơn đau đầu, anh rít lên
- Em biến đi đâu mất mấy ngày thế ? Trường không đến cũng không thèm để lại tin nhắn nào. Giờ còn đứng đần ra, không mời vào à ?
Cô như được thức tỉnh, đứng gọn cho anh vào, từ đầu đến cuối không hé một câu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, sao anh biết nơi cô ở ? Sao giờ này lại qua ??
Anh đặt túi đồ lỉnh kỉnh lên bàn, không nói năng gì lôi con ngố là cô dí vào giường, sờ tay lên trán, độ sâu giữa hai lông mày lại tăng lên, cô cá là giờ có cho cái bút chì vào giữa hai lông mày anh nó cũng không rơi nổi đâu.
- Đồ ngốc, sao bị ốm mà không gọi cho tôi ?? Sao lại bị nặng thế này ? Cứ im ỉm như thế biết người ta lo lắm không.
Miệng anh từ lúc đi vào phòng cô đã không ngừng mấp máy nói liến thoắng như máy dập. Cô ngồi với tay lần mò lại cái điện thoại bị bỏ xó hai ngày, sập nguồn...cắm sạc chờ nguồn lên rồi kiểm tra, mấy chục cuộc gọi của anh, thông báo tin nhắn kia chưa được gửi và hàng lô xích xông tin nhắn của anh. Cô hơi khó chịu đặt điện thoại xuống, cất giọng khàn đặc
- Anh ồn quá
- Còn chê anh ồn à. Em không đến nỗi này ai rảnh mà ồn với em.
Sau đấy cô dưới sự thúc ép của anh, nhăn nhó ăn bát cháo to, uống hết đống thuốc, lên giường nghỉ ngơi. Anh đau lòng vuốt ve má cô
- Bệnh nặng như vậy còn giấu anh. Em rốt cuộc coi anh là gì chứ ?
Trước khi anh về còn không quên gầm gừ
- Mai tôi lại đến, em có giỏi thì cứ bỏ ăn bỏ thuốc đi.
Sau đợt ốm đấy, hai người nghiễm nhiên đổi quan hệ, nghiễm nhiên đổi xưng hô và nghiễm nhiên thành đôi yêu nhau. Đến bây giờ nhớ lại cô vẫn thấy buồn cười.
Anh đã không còn nhắc đến người con gái kia nữa, nhưng lòng cô vẫn canh cánh. Cô gái kia trong mắt anh quá hoàn hảo, cô chỉ sợ mình không bằng cô ta. Mỗi khi cô bất an như vậy, anh lại ôm cô vào lòng rồi vỗ về
- Anh yêu ai thì trong mắt chỉ có mình người đấy.
Cô yêu anh, tình yêu của cô giờ như cái cây được chăm bón tốt, cắm rễ sâu vào máu, khi yêu ai, bạn dường như coi người kia là một loại tín ngưỡng và tin họ vô điều kiện.
Ngày 14/2 thứ hai của bọn họ, cô chọn cho mình chiếc váy tím dài đến đầu gối, trang điểm nhẹ, nhắn cho anh một tin "Haiz, hôm nay em bận rồi, valentine này mai em bù nhé", tin nhắn của anh rất nhanh được gửi tới " Ok lợn, mai phải bù cho anh gấp đôi đấy". Cô cười thầm, cho anh bất ngờ, tay mân mê chiếc hộp đen nhỏ. Valentine đầu tiên, họ đã có một tối lãng mạn với rượu, đồ ăn, nến hồng, và trong hơi men say, họ quấn lấy nhau, cô giao thứ tốt đẹp nhất của đời con gái cho anh, khoảnh khắc anh vùi sâu vào cô, nước mắt cô ứa ra - nước mắt hạnh phúc. Cô còn nhớ sáng hôm sau anh đã hôn lưng cô mà gọi cô là "Người phụ nữ của đời anh". Chỉ một câu nói đơn giản nhưng với cô nó đã thoả mãn được những uất ức mà trước anh vô tình gây ra. Sau đấy, một hôm sau khi hai người "làm việc" xong, cô vẽ vòng tròn lên ngực anh thì thầm
- Này, nếu chúng ta lỡ có con thì sao ?
- Nạo nó đi.
Cô cau mày nhìn anh, đây không phải câu trả lời cô muốn
- Chúng ta không có tiền, còn rất trẻ, cũng chưa học xong mà lại thêm một đứa bé thì chỉ là gánh nặng, khổ cả nó.
Cũng đúng, cô lại nằm dựa ngực anh thiếp đi không hề để ý mắt anh có tia phiền muộn.
Đúng 8 giờ, cô đi ra quán cafe của anh, đường phố ngày lễ nhộn nhịp, những cặp tình nhân tay trong tay đi ngoài phố, mặt người con gái nào cũng ánh vẻ rạng rỡ, như cô bây giờ. Vào quán tìm anh mới biết, hôm nay anh xin nghỉ, cô ngây ra
- Xì, có gấu có khác, những ngày này sao mà bỏ được.
Cô cười gượng đáp lại câu nói đùa cậu bạn đồng nghiệp kia. Hôm nay, cô muốn tặng anh món quà ý nghĩa nhất, vuốt ve cái bụng còn phẳng lì cảm nhận nó máy một cái cô cười nhẹ
- "Ngoan nào, đến chỗ ba con thôi"
Cô từng sợ, nếu anh không chấp nhận nó thì sao ? Nhưng nếu anh chấp nhận nó thì sao ? Quay quắt với câu hỏi này mấy ngày rồi cô cũng quyết định cho anh biết, chấp nhận hay không là việc của anh, sinh nó ra hay nạo đi lại là việc của cô.
Cầm chắc điện thoại trong tay ra khỏi quán định gọi cho anh nhưng linh tính cô mách bảo, không nên. Cô bước đi lững thững trên phố, định về nhà anh, nhưng chợt nghĩ lại 'hay là mua tạm đồ uống anh thích mang qua ?'. Nghĩ đến đây, bước chân cô không tự chủ bước đến quán Chocoo, gọi hai cốc trà hồng đào. Trong lúc chờ nhân viên làm, tầm mắt cô bỗng rơi vào bóng áo xanh nhạt, không lẫn vào đâu được, là của anh. Chính tay cô chọn tặng cho anh nhân ngày sinh nhật anh. Mặc kệ tiếng gọi của nhân viên bán hàng, cô bước lại phía bóng dáng quen thuộc ấy. Là anh. Anh đang ngồi thân thiết nắm lấy tay người con gái đối diện, dịu dàng như lúc nắm tay cô. Hộp đen trên tay cô rơi xuống, cô như chết trân tại chỗ, cổ họng cô khô lại, tai ù đi, mắt mở trân trối nhưng lại không thể nhỏ giọt nước mắt nào. Anh cũng cảm thấy không khí bất thường, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn cô. Cả hai nhìn nhau giây lát, cô gái kia bước ra, nắm lấy tay anh, rụt rè nép vào lòng anh hỏi
- Cô ấy là ai
Không nói cũng biết, cô ta chính là người " sẽ không ai thay thế được" của anh. Cô cười khan, nhặt hộp quà nhếch môi đi về phía anh
- Có lẽ, ngoài sự phản bội thì anh là người đàn ông hoàn hảo nhất. Chào hai người
Dứt lời, cô dúi chiếc hộp vào tay anh, ưu nhã quay người, thanh toán hai hộp trà kia, kêu họ đưa đến bàn anh. Cô bước chậm rãi ra khỏi quán, ra phố, bước chân cô nhanh dần, cô đi vào cái hẻm nhỏ, đứng ngửa mặt lên trời, ngăn nước mắt rơi xuống, lòng tự nhắc mình "Rơi nước mắt vì anh ta không đáng". Anh cũng không đến tìm cô nữa, không một lời bào chữa cho hành động tối đó nên cô nghiễm nhiên cho rằng anh đã thừa nhận người cũ
Sau đấy, cô tốt nghiệp đại học, ở trường tuy có gặp anh đôi ba lần nhưng đều chào rất lịch sự. Rồi cô chuyển đi, đổi số. Cả hai người mất liên lạc... Có một thời gian cô bị trầm cảm, cô lo lắng cho đứa bé, cô lo mình không đủ sức nuôi dưỡng nó sợ sau này nó lớn lên mà không có ba nó thì sẽ bị người đời cười chê. Vào tháng thứ ba, tức là đúng một tháng sau khi chấm dứt cô đi đến phòng nạo thai.
- Em vẫn khỏe chứ ?
Câu hỏi kéo cô về từ hồi tưởng
- Em vẫn ổn
- Giờ em... có ai bên cạnh không ?
Đã hai năm trôi qua, nét thanh niên ngây dại ngày nào dường như đã biến mất trên gương mặt anh, thay vào đó là một chút vẻ thành thục một người đàn ông trưởng thành có. Cô cũng khác xưa, vẻ ngây thơ, trong sáng cũng bị thay thế bằng sự bình thản từng trải, khuôn mặt vốn không son phấn nay đã được trang điểm tỉ mỉ.
- Em vẫn ổn
Câu trả lời phủi mọi ý định của anh. Anh vẫn cố chấp
- Cho anh một cơ hội...
Anh phải mất rất lâu và dựa vào nhiều mối quan hệ trường cũ mới có số cô.
- Không được. Thanh xuân em đã cho anh. Tuổi trẻ nhiệt huyết đã có anh ở bên, thế là đủ.
Giọng cô trong trẻo mà lạnh lùng cắt đứt câu nói của anh cũng như chấm dứt hi vọng mong manh anh đang cố níu lấy.
- Mẹ !!
Một cậu bé chừng đôi ba tuổi chạy đến ôm lấy eo cô, cặp mắt hồng lên rưng rưng, đôi môi nhỏ còn mếu máo chu lên tố tội
- Mẹ lừa Đậu ! Mẹ lừa không cho Đậu đi cùng
Anh rùng mình một cái, cậu bé này...ngoài đôi môi và nước da thì cặp mắt, mũi, trán giống anh như lột. Anh hoảng loạn ngước lên nhìn cô
- Đây, đây là ??
Cô còn đang bận vỗ về bé con nghe thấy tiếng anh mới sực nhớ ra, cô cười thản nhiên
- Đây là con trai em. Con, chào bác đi
Thằng bé ôm chặt mẹ nó khe khẽ chào
- Con chào bác.
Nhìn thằng bé là con mình mà gọi mình tiếng bác làm anh khó chịu. Anh đã nghi cô có thai từ khi cô hỏi anh câu " Nếu chúng ta lỡ có con" nhưng anh không dám chắc. Anh vốn định sau tối valentine kia, tối hôm bị cô bắt gặp rạch ròi rõ biên giới hai người từ nay không ai dính líu đến ai nhưng bên người con gái anh vẫn cho là tất cả, người anh nghĩ là một nửa thật sự anh không tìm thấy cảm giác ấm cúng, thân thiết như khi bên cô. Rồi hai người chia tay, anh điên cuồng tìm cô. Anh muốn chuộc lỗi, cầu cô tha thứ. Đến hôm nay gặp lại còn có sự xuất hiện của bé Đậu lại càng làm anh nuối tiếc. Giá như anh không bồng bột quyết định, giá như anh vẫn bên cạnh yêu thương cô chăm sóc cô thời thai nghén, giá như anh được tự tay chăm con mình, nhìn nó lớn lên. Giá như cũng chỉ là giá như...
Một người đàn ông vest xám chỉnh tề bước vào quán đi về phía bàn anh và cô, bé Đậu reo lên
- Ba, ba !
Người đàn ông cười sủng nịnh véo má bé rồi đặt tay qua vai bao cô giữa lồng ngực mình, hôn lên tóc cô
- Xong chưa em, hôm nay mình còn phải đưa con ra Thuỷ cung chơi đấy
Cô cười thoả mãn
- Em sắp xong rồi, đây là bạn học của em
Cô quay sang phía anh cười
- Còn đây là chồng em
Anh đứng dậy lịch sự bắt tay với người đàn ông đó, anh biết anh ta qua mấy bài báo, là doanh nhân trẻ thành đạt năm nay, đi lên từ hai bàn tay trắng mà chỉ sau ba năm đã thành triệu phú.
- Giờ em xin phép về trước nhé.
Cô bế bé Đậu lên, người kia cũng ăn ý xách túi cho cô. Ba người bên nhau như một bức tranh gia đình đẹp, anh cười buồn uống nốt cốc cafe của mình. Hình như cafe hôm nay còn có vị mặn
Mỗi mối tình trải qua, dù ngắn hay dài cũng để lại cho ta kỉ niệm khó quên, chỉ là ta có biết trân trọng lấy điều đang có ở hiện tại hay vì một kỉ niệm trong quá khứ mà bỏ rơi tương lai hay không.
- Fil -
-----------the end-----------------
Không có gì là không thể, chỉ cần cố gắng và có niềm tin hạnh phúc, niềm vui và những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn . niềm tin là thứ bất diệt nó có thể thay đổi mọi thứ chỉ cần có mục tiêu và quyết tâm
‪#‎gửi‬ người tôi yêu
Cool Cool Cool

Nhóc Sandy
Admin

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 29/07/2016
Age : 26
Đến từ : Tây Nguyên

https://tubuttruyen.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Re: Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by haianh238 Wed Aug 03, 2016 4:00 pm

Diễn biến cũng nhanh ấy chứ nhỉ. Ko biết do cậu gõ nhầm hay thói quen dùng từ nhỉ nếu là thói quen thì nên sửa lại một số lỗi chính tả nhé.

haianh238

Tổng số bài gửi : 17
Join date : 02/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Re: Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by Nhóc Sandy Wed Aug 03, 2016 6:11 pm

Cảm ơn nhé mình sẽ sửa, còn nội dung sao Sad Sad Sad Laughing

Nhóc Sandy
Admin

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 29/07/2016
Age : 26
Đến từ : Tây Nguyên

https://tubuttruyen.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Re: Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by haianh238 Thu Aug 04, 2016 12:40 am

Nội dung thì khá ổn tuy nhiên chi tiết chuyện hơi nhanh ☺

haianh238

Tổng số bài gửi : 17
Join date : 02/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Re: Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by Nhóc Sandy Thu Aug 04, 2016 9:42 am

Um mà đoản thì chi tiết phải nhanh chứ

Nhóc Sandy
Admin

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 29/07/2016
Age : 26
Đến từ : Tây Nguyên

https://tubuttruyen.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ? Empty Re: Hạnh Phúc , Có Hay Chăng ?

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết